Năm 16 tuổi, đặt chân đến Mỹ, mình nhiều lần cảm thấy rất tủi thân vì những bạn cùng trường người bản xứ nói năng tự tin, gia đình khá giả, chưa tốt nghiệp cấp 3 đã biết mình muốn làm gì sau khi ra trường, mục tiêu rõ ràng.
Còn bản thân mình thì tiếng Anh chưa rành, qua Mỹ với hai bàn tay trắng, gia đình cũng không thể hỗ trợ nhiều và đặc biệt là chả biết có tồn tại được ở xứ sở này không.
Sau bao nhiêu năm sinh sống tại Mỹ, mất mát có nhiều, thành tựu cũng bắt đầu có, đây là những bài học mình rút ra được.
Thứ nhất: Thay vì sợ ra đi từ bỏ tất cả mọi thứ, bắt đầu từ con số 0 thì hãy xem đó là cơ hội để làm laị từ đầu. Điều tuyệt vời nhất khi đi du học là dù ở VN bạn tài giỏi thế nào, nổi tiếng thế nào thì qua đến Mỹ cũng làm lại từ đầu, một sân chơi hết sức bình đẳng.
Thứ hai: Khi chưa có gì trong tay thì không cần cố gắng thuyết phục người khác. Những quyết định mình ra, những gì mình làm chỉ có mình là hiểu nhất. Không mong đợi những người chưa từng trải thông cảm với mình.
Hãy để thời gian và kết quả chứng minh cho những gì mình làm.
Thứ ba: Chọn bạn mà chơi, chọn thầy mà theo. Những người xung quanh mình phải là những người truyền cảm hứng cho mình.
Thứ tư: Tự hào chứ đừng nên tự kiêu. Mình nhiều lần mắc sai lầm là khi có thành tựu gì đó thì quá tự mãn đến nổi chủ quan, không còn quyết tâm, nhiệt tình như trước. Nếu rơi vào tình trạng này thì dễ mất hết tất cả và bắt đầu lại từ con số 0.
Thứ năm: Hiểu rõ lý do vì sao mình phải nỗ lực. Đối với mình, lý do lớn nhất luôn là gia đình. Mình muốn thấy người thân của mình có cuộc sống tốt hơn, vì họ xứng đáng có cuộc sống tốt hơn những gì họ đang có. Vậy lý do của bạn là gì?
The 2-percenter