Hôm nay mới thật sự hiểu thế nào là trân trọng món quà của cuộc sống.
Bài viết này là để tri ân cô bé dũng cảm, kiên cường đó (xin được phép giấu tên theo yêu cầu của gia đình).
Cô bé tạm gọi là A (vì lý do nói trên) làm việc với Đạt trong một dự án do Đạt dẫn dắt.
Trong quá trình làm việc cũng chỉ mới 1 tháng, A nói không thể tiếp tục tham gia vì sa sút việc học. Mình thì tôn trọng ý kiến cá nhân của các bạn nên không hỏi gì thêm nhiều.
Sau một năm, trưa hôm nay, Đạt nhắn tin hỏi thăm vì lâu rồi không nghe ngóng tin tức gì từ A. Người trả lời là mẹ A, cho Đạt biết là A đã qua đời tầm 2 tháng trước vì khối u trong não chuyển biến xấu.
Nói chuyện với mẹ của A thì được biết là A có căn bệnh này từ 2 năm trước rồi (tức là trước khi làm việc với Đạt). Ngoài gia đình ra thì không ai biết, bản thân Đạt cũng không biết vì trong lúc làm việc bạn này cười nói vui vẻ, hồn nhiên, rất chịu khó học hỏi.
Đạt nhớ hoài câu nói của A: "Em muốn sau này trở thành y tá để chăm sóc cho các bệnh nhân tận tình như cô y tá từng chăm sóc em lúc em bệnh." Không ngờ A nói về căn bệnh của mình và cũng không ngờ là hoài bão của em vẫn còn dang dở.
Về phần của mình, Đạt biết ơn và nể phục sự kiên cường của bạn này. Có nhiều người chảy tí máu đã chịu không nổi, mà bạn mang một khối u trong não suốt 2 năm mà nụ cười không hề tắt trên môi.
Thật sự cảm ơn các dự án xây dựng cộng đồng cho mình cơ hội gặp gỡ những người bạn như vậy (cho dù đôi khi quá ngắn ngủi). Hy vọng A ở trên đó môi vẫn luôn nở nụ cười.
NEVER TAKE THE GIFT OF LIFE FOR GRANTED
The 2-percenter